– Mỹ là thiên đường tôi hay nghĩ đến trong suốt chặng đường mấy chục năm từng sống. Thiên đường liệu có thật, hay chỉ là tưởng tượng của chúng ta về một nơi sống hằng mong ước. Nơi chúng ta tìm về và có thể là động lực để mọi người phấn đấu không ngừng nghỉ.Đối với tôi, thiên đường rất đơn giản, nằm ở trong tâm hồn, bất cứ nơi nào cho ta hạnh phúc, niềm vui, sở thích bản thân được đáp ứng, bất cứ nơi nào ta thích muốn đến và chinh phục được… thì tôi cho rằng nó là thiên đường của riêng bản thân tôi. Chứ không phải đợi tới 1 kiếp sống khác hay một thế giới khác thì mới gọi là thiên đường.
– Cá biệt có những thiên đường mà suy nghĩ và giấc mơ đến tận 24 năm theo đuổi mới thực hiện được. Đó là đặt chân lên đến nước Mỹ- Xứ cờ hoa mà hàng triệu người trên khắp thế giới này mơ một lần được đặt chân đến.
-Khi tôi còn là 1 cậu nhóc học CẤP 1, chưa biết gì về Mỹ, chỉ nghe qua báo đài bla bô lô Mỹ giàu có, này nọ…đến khi lên lớp nghe 1 thằng bạn cùng lớp khoe là nhà có người thân bên Mỹ, thường được cho tiền Đô mỗi khi người nhà bên đó về Việt Nam. Bạn có hiểu cảm giác đó không? Thật là ganh tỵ và hâm mộ trong đầu một thằng nhóc mới cấp 1. Bởi thế nên về nhà trong đầu thằng nhóc này luôn tô vẽ và tưởng tượng ra là mình có người thân bên Mỹ, ở quê tôi rất ít Tây qua du lịch, hiếm khi lắm mới thấy 1 chú đi xe đạp chạy qua trên đường, trong đầu thằng nhóc này cứ mặc định thấy người Tây nào mắt xanh tóc vàng thì đó là người Mỹ. Cứ Hello rồi Goodbye. Chứ biết nói gì hơn…
-Thậm chí tôi đến lên trường ảo tưởng sức mạnh “thuật ngữ bây giờ đang thịnh hành”, tự tin giới thiệu cho cô giáo chủ nhiệm là mình có người nhà bên Mỹ, khi nào nghỉ hè em sẽ bảo lãnh cô qua chơi. Không ngờ lời nói đó được truyền đến tai gia đình tôi từ cô chú gì dượng… Mọi người chọc quê tôi, một thằng nhóc đã ướm nước mắt gần bật khóc. Lời nói của trẻ con mà, ai mà chấp chứ. Điều đó làm tôi cảm thấy xấu hổ và nghĩ rằng Mỹ thì có cái gì đâu chứ, tự nhủ một ngày nào đó tao sẽ đến được Mỹ và kể lại cho mọi người cùng nghe qua cách nhìn của tôi…
1. NUÔI DƯỠNG ƯỚC MƠ ĐI MỸ THEO CÁCH CỦA TÔI.
– Chỉ cần nghe ai đó đi du học nước ngoài là tôi mong muốn 1 ngày được đi xuất ngoại chứ nói gì tới Mỹ, cảm giác háo hức nhìn các bạn đại học đi Du học mà tôi ngưỡng mộ cực kỳ. Cứ như là các bạn ấy đến từ một thế giới khác mà tôi không thể nào chạm tới.
– Tôi có đọc và nghe nhiều rằng đi Mỹ rất khó, cực kỳ khó với tôi và gia đình. Tôi đâu có ai bà con hay họ hàng thân thiết ở bển. Thì ai mà bảo lãnh được. Đi du lịch càng khó vì gia đình tôi công chức, ba làm giáo viên thì lấy đâu $ mà đi. Chưa qua khỏi được gốc Trâm đầu làng nữa. Nên giấc mơ lúc này quá xa vời đối với 1 đứa sinh ra ở vùng khó khăn ngập lụt bão lũ triền miên. Cái ăn còn phải lo từng ngày…
– Và thế là ngày qua ngày tôi theo ba tôi đi những chuyến du lịch ngắn ngày với cơ quan, thường xuyên đi cắm trại và dã ngoại ở đó tôi được tập dợt kỹ năng cho bản thân, sau đó là những chuyến du lịch dài ngày hơn đến những điểm nổi tiếng như Huế, Đà Nẵng, Hồ Chí Minh; sau đó vào trung học cơ sở thì mạnh dạn hơn.
– Thậm chí dẫn nguyên mấy em cháu ngoan bác Hồ đang ở Huế rồi rủ đi bộ vòng Đại Nội ngồi chơi trên bờ thành tới gần sáng, Thầy cô kiếm mệt nghỉ. Chuyện đó khiến tôi nổi tiếng toàn Huyện. Hoặc Một mình lội bộ từ bến xe cùng các anh Tây BALO lên Thánh địa Mỹ Sơn, người ta đi xe Jeep còn mình đi bộ, rối cuộc bị ba mẹ la 1 trận vì cái tội làm lanh đi lang thang.
– Tiếp tục vào THPT tôi tận dụng thời gian rảnh để đạp xe đạp đi loanh quanh các huyện trong tỉnh. Vừa học vừa chơi, mơ một lần được xuất ngoại. Dẫn bạn bè cùng lớp đi những nơi có thể mà không bị ba mẹ la, nào là núi nào là biển đầy đủ cả.
– Và ước mơ xuất ngoại thành hiện thực khi tôi 18 tuổi vào học Đại học. Một cách xuất ngoại mà chẳng ai nghỉ tới. Vượt biên vô tình không cố ý ở biên giới Campuchia. Mới vào Đại học tranh thủ rảnh đón xe Bus từ ĐHQG đến Mộc Bài Tây Ninh, đâu có rào chắn chỗ cửa hàng miễn thuế, và cứ thế te te đi qua mua bánh mì. Kết quả là bị Biên phòng nhảy ra đánh cho một cái như trời giáng. Buộc quay về ngay, tôi chạy thừa sống thiếu chết quay lại. Bạn thấy tôi vượt biên như cách không ai muốn do tuổi trẻ bồng bột.
– Thêm vào hành trang là chuyến chạy xe máy từ Kí Túc Xá đến Đà Lạt với các thành viên lớp võ Vovinam, gần 30 con người chạy xe máy vượt mưa từ 4:00 Am đến tận 4Pm đến nơi. Cả đoàn ai cũng mệt rã rời. Nhưng vui, rồi lội bộ xuyên rừng mưa lên đỉnh Langbian. Ăn thịt nướng và đuối quá nên đi xe Jeep xuống.
– Hành trang ngày 1 dài với những chuyến đi hè xuyên việt, nào vi vu qua các tình miền Trung, lên Tây Nguyên, xuống miền Tây… thậm chí có ngày ở 4 tỉnh vui chơi và thăm bạn bè ở Đà Nẵng, Huế, Quảng Bình, Quảng Trị.
Năm 2010 đánh dấu cột mốc tôi được đi xuất ngoại danh chính ngôn thuận ở Campuchia khi làm cho một Casino bên đó. Sáng đi chiều về nên thấy xuất ngoại cũng bình thường. Song song với những chuyến đi bụi trong nước Tây Bắc, Đông Bắc, Duyên hải miền Trung, biển đảo các tỉnh thành.
– Chuyến đi bụi nước ngoài lần đầu tiên là đến Singapo. Khỏi cần nói cảm giác đi bụi như thế nào, chắc các bạn cũng biết từng khâu chuẩn bị, lên lịch trình, tìm kiếm thông tin…rất hồi họp và háo hức…
2. LÊN KẾ HOẠCH TỪNG BƯỚC
Nếu điều gì khó quá không thể làm ngay làm trực tiếp thì hãy làm từ từ các bước, luôn có nhiều đường. Đường nào cũng dẫn về La Mã.
– Bạn có điều kiện thì mua tour bay thẳng đến Mỹ hoặc nhờ người nhà bảo lãnh.
– Nếu bạn như tôi muốn đi Mỹ từ số 0 ngoài khao khát mãnh liệt thì hãy bắt đầu bằng những chuyến đi xuất ngoại ở những nước gần không yêu cầu Visa mà chỉ cần hộ chiếu như: Campuchia, Lào, Thái Lan, Malaysia, Singapo, Philippin, Indonexia, Brunay, Myanmar. Xa hơn thì Maldives, Srilanka, Đài Loan, Hàn Quốc. Xa hơn khó hơn nữa là Nhật Bản, Úc, Newzeland, Châu âu, Anh Quốc, Canada…
Lúc này thì bạn đã 85% nắm được tấm giấy thông hành Visa đến Mỹ. Mạnh dạn nộp đơn online khai Ds-160 và phỏng vấn để được cấp Visa đi Mỹ. Tôi vào hỏi đúng 2 câu là có Visa luôn.
Tôi có hướng dẫn cụ thể từng bước ở đây từ nộp đơn online và kinh nghiệm lên phỏng vấn. Tự tin vào khả năng của mình. Thế là được cấp Visa thôi. Chi phí 3,7 triệu. Link tham khảo vè cách khai và phỏng vấn Visa Mỹ…
www.phuotlendinh.com
3. BOOK VÉ DI CHUYỂN:
– TẤT NHIÊN LÀ PHẢI BAY RỒI. Thế là book vé máy bay, chọn tới chọn lui nào là China Sourthen, Hong Kong Air, Korean Airline, …cuối cùng tôi chọn giá rẻ nhất bay hãng XIAMEN AIRLINE TRUNG QUỐC, 14 triệu cho hành trình khứ hồi đến Bờ Tây.
Mọi người không thích cái gì của TQ nhưng tôi lại cực kỳ thích với dòng máy bay các hãng khai thác toàn là Boeing khoang trần rất rộng rãi thoả mái. Kinh nghiệm từ chuyến bay từ Maldive đi Srilanka. Máy bay Xiamen tiếp viên xinh lung linh. Phục vụ đồ ăn thức uống liên tục và dịch vụ tại sân bay rất tốt. Quá cảnh tại Hạ Môn bạn có thể chọn khách sạn để ngủ free, đi tour free tham qua Hạ Môn, hoặc chọn phòng chờ cao cấp.
Nếu bạn mua sớm hoặc đúng lúc khuyến mãi thì giá vé khứ hồi tầm 9 triệu bay đến Los Angeles hoặc Sanfrancisco hoặc Seatle. Quá rẻ cho một chuyến bay đi Mỹ. Hãng rẻ nhất mà mình từng biết bay đường dài.
– Sau đó book các chuyến bay nội địa hoặc chặng ngắn như Las Vegas- Toronto Canada của hãng Air Canada (Sẵn tiện xin Visa canada nên kết hợp đi một lần. Hướng dẫn cách xin mình có chia sẽ từng bước cụ thể); New York- San Jose. Bạn mua sớm thì vé tầm 6 Triệu cho 2 chiều từ bờ Tây sang Đông. Bay một chiều tầm 5-7 tiếng vì bờ Tây và bờ Đông cách rất xa. Bạn bay từ Tây sang Đông thì có thể đi Boston hoặc New York hoặc Toronto giá khá mềm. Và từ Đông sang Tây thì đi đến San Francisco hoặc San Jose hoặc Los Angeles bằng hãng Aslaka Airline. Có thể bạn kiếm được hãng Spirit Air giá rẻ nhưng không có hành lý, bạn phải mua thêm hành lý xách tay tầm 40$. Hãng Spirit này bị ghét nhất nước Mỹ. Túm lại là tuỳ bạn chọn hướng đi cho phù hợp với bản thân. Nếu mua tách riêng từ VN sang bờ Tây rồi Tây bay sang Đông, Bờ Đông bay về VN nếu giá tầm tầm khứ hồi từ 1 bên đến VN thì mình chọn đi như vậy để tiết kiệm 1 chiều bay ngược lại giữa bờ Đông và bờ Tây. Như tôi do đi khứ hồi từ bờ Tây cộng 2 chặng Tây-Đông vẫn rẻ hơn nhiều nếu mua vé từ VN đi Bờ Tây và về bờ Đông, tôi chọn chuyến bay đêm để ngủ và tiết kiệm thời gian khách sạn. Thế là xong vụ đến Mỹ.
4. PHƯƠNG TIỆN DI CHUYỂN:
Những chặng ngắn: Tiếp tục book xe bus di chuyển qua các điểm Thành phố dự định đi, tôi chọn Megabus hoặc Greyhoud. Hai hãng Bus nổi tiếng nhất Bắc Mỹ, khi mua sớm đôi khi có vé 1$,5$ cho hành trình hơn 500 miles. Còn lại vé cũng khá cao nếu không có khuyến mãi. Mua vé chặng Los Angeles- Las Vegas, New York- Washington, Toronto-Ottawa, Montreal- Quebec round trip có 5$…còn lại mấy chặng sau tầm 20-50$/1 way. Khá là chát. Nhưng thôi lỡ chơi thì chơi luôn.
Di chuyển Bus đêm tiết kiệm khá nhiều tiền khách sạn. Total di chuyển chặng ngắn bằng máy bay và bus là 8,5 triệu.
5. Ở ĐÂU:
Tôi dùng Booking để book những phòng gần trung tâm gần ga tàu bến xe giá rẻ tiện di chuyển, Airbnb thì book chỗ ở khu quá đắt đỏ. Tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy. Xin ở nhờ được 4 đêm nhờ tấm lòng người quen và các bạn Du học sinh. Thực sự so kè bớt qua bớt lại tôi mới gút được các phòng cho những đêm ở đây. Đó là xong phần bờ Đông Mỹ- Canada. Còn bờ Tây thuê xe tự lái. Tới đâu tiện thì thuê phòng đó hoặc ngủ trong xe cho tiết kiệm tiền. 24 ngày thì tốn tiền chỗ ở 2,5 triệu…
6. LỊCH TRÌNH:
Từ Sài gòn tôi Bay qua bờ Tây, kết hợp bờ Đông Hoa Kỳ và Canada. Gói gọn trong 24 ngày. Hành trình:
HOCHIMINH- HẠ MÔN- LOS ANGELES- LAS VEGAS- GRAND CANYON- MONUMENT VALLEY- ANTELOP- HORSESHOE BEND- BRYCE PARK- ZION PARK- LAS- TORONTO- OTTAWA- MONTREAL- QUEBEC- BOSTON- NEW YORK- PHILADENPHIA- WAHINGTON- SAN JOSE- SAN FRANCISCO- LOS ANGELES- HẠ MÔN- HOCHIMINH.
-Tôi có khiếu làm lịch trình và tính toán sát nhất có thể, luôn có phương án dự trù A,B,C cho mọi việc về sắp xếp cách đi lại ăn ở chơi bời. Thế nên tôi thường đi đúng và nhiều hơn so với lịch trình đã vạch ra. Ai cũng nói tôi tham nhưng mỗi người có một kiểu đi và tôi ít thời gian nên phải chịu đi nhanh và đi gấp. Kinh nghiệm hơn 10 năm thiết kế lịch trình cho riêng mình đi khắp mọi nơi. Sau đó vài năm tôi vẫn còn nhớ rất nhiều thông tin về nơi tôi đã từng đi. Bạn bè cần thông tin cứ hỏi là tôi lại tuông trào. Nếu bạn thiết kế lịch trình chi tiết thì bạn đã tìm hiểu và biết về đến kỹ nhất và cụ thể nhất. Hãy tin tôi, đến nơi bạn chỉ cần sờ vào, chạm vào là bạn sẽ thấy khá đủ về nơi đến…
TIẾNG ANH PHẢI GIỎI MỚI ĐI MỸ HOẶC DU LỊCH NƯỚC NGOÀI.
– Xin thưa là không cần, không phải cực kỳ lưu loát, bắn như gió, hoặc học các trung tâm Siêu anh ngữ và thật giỏi Anh Văn thì mới đi Mỹ du lịch. Chỉ cần bạn đọc hiểu sơ sơ, nói sơ sơ mấy câu đơn giản là đi được rồi. Tôi đi hơn 40 nước mà trình độ tiếng Anh vẫn kém. Vì tôi sinh ra ở miền Trung nên quan điểm không chú trọng vào tiếng Anh. Nhưng được cái không sợ và không ngại y như bất cần.
Hỏi người này không hiểu thì hỏi tiếp người khác, miễn sao được việc cho mình, không phải ngại. Bạn có tin tôi đăng ký học văn bằng 2 anh văn. Học 7 môn mà thi lại 4 môn bảo lưu 3 môn chưa thi đợt đi Mỹ về rồi thi. Tiền đã đóng rồi, chỉ có nước về chơi đại thôi, rớt thì học lại. Tương tự như đi du lịch, không được người này thì hỏi người khác. Cứ hỏi và hỏi.
Quan trọng là bạn đã chuẩn bị sẵn kiến thức và tìm tòi về nơi đến. Có thế thì đã làm chủ được 88% chuyến đi.=> Tôi khẳng định rằng bạn không cần giỏi Tiếng Anh mới đi được. Quan trọng là tự tin và có tìm hiểu kỹ về nơi đến, tập nhìn Map trước ở nhà, thế là đi được rồi, còn không được nữa thì xem lại chính mình…
LO LẮNG BẮT ĐẦU:
-Cả gia đình nháo nhào suy tư khi biết tôi đi Mỹ một mình, bao lo lắng phiền muộn ụp đến. Thậm chí những lời nói khó nghe nhất nhưng cũng vì tình yêu thương con cái. Cuối cùng ba mẹ tôi người tôi thương yêu nhất đã động viên và ủng hộ con đường tôi chọn. Họ cho tôi thêm niềm tin vào cuộc sống. Cha mẹ luôn mở rộng vòng tay với con cái, cho dù con cái có làm chuyện gì đi nữa. Cha mẹ là nơi chắp cánh ước mơ cho con cái. Lúc này tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã ban cho tôi điều quý giá nhất.
-Mẹ tôi chỉ kịp hâm nóng lại gói xôi mà tôi đã chuẩn bị từ hôm trước để ăn dặm dọc đường. Nhìn ánh mắt bà từ xa dần xa dần tôi biết mẹ rất tự hào vì tôi một thằng con trai đã trưởng thành bươn chải vào đời tự tin bước trên con đường đã chọn và có lẽ bà rất lo lắng cho tôi vì mọi việc diễn ra không suông sẽ.
Ba tôi cũng vậy ông ít nói nhưng cũng ủng hộ tôi và dặn tồi giữ sức khoẻ và chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. 1 thân 1 mình độc hành như chặng đường dài phía trước…Cứ bước tiếp vì sau lưng ta còn có gia đình. Tôi chợt thầm hứa sẽ đi thực hiện khám phá giấc mơ bấy lâu và sẽ chăm sóc bản thân khoẻ mạnh trờ về với gia đình thân yêu…
———
ANGLE LANDING: Cung đường khó khăn nhất tốn nhiều sức nhất…
RA SÂN BAY
– Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, sáng sớm kéo va li thêm cái balo mang mì gói đồ ăn Việt, không cầm biết thế giới bên cạnh ra sao, trong đầu chỉ nghĩ sắp được đến Mỹ rồi chỉ ngồi 17 tiếng bay thôi, thế là mang nón bảo hiểm đeo khẩu trang vào mà chạy xe ra sân bay. Cái cảm giác lành lạnh do không khí ẩm của cơn mưa hồi tối thoảng qua. Lòng cũng se lạnh lại dịu mát tâm hồn.
– Nhưng khí thế đi thì hừng hựt không như tối hôm trước vì ít phút nữa thôi bản thân tôi sẵn sàng vứt bỏ những gì tốt đẹp đang có để theo đuổi niềm đam mê, giấc mơ đến xứ người. Đánh đổi lại là chuyến đi du lịch theo kiểu như người khác nói, chê bai rồi chụp hình check in các kiểu… người ta khen chứ được cái gì đâu.
– Nhưng với tôi, đã đánh đổi thì phải chấp nhận vì tôi biết cái mình muốn và đam mê cái gì. Sống theo ý mình để bản thân cảm thấy hạnh phúc. Giá trị đó chỉ bản thân tôi mới cảm nhận được. Tôi hứa là như vậy, và có thể các bạn cũng như tôi, “trong cuộc đời có đôi lần đánh đổi những điều tốt đẹp để lấy những điều mà chỉ bản thân chúng ta cảm thấy là đúng”…
XUẤT NGOẠI VỚI XIAMEN AIRLINE:
– Lên nhà ga Quốc tế Tân Sơn Nhất, nơi đã quá quen thuộc có khi ngủ đêm ở đây là cầu nối cho những chuyến bay xuất ngoại của tôi, mặc dù người ta đi rất đông nhưng sao tôi vẫn thấy trống vắng. Nhưng thôi cũng lếch vào quầy Check in ở dãy H ga đi tầng 2. Hình như chuyến này chỉ có mình tôi người là Việt Nam bay chuyển tiếp đến Mỹ, nên được ưu tiên lên làm trước.
– Tranh thủ đưa thẻ Hội viên Skyteam để cộng dặm. Mỗi lần tích luỹ mỗi ít thì sau này sẽ có thành quả để dùng. Ở SGN nhân viên chỉ in 1 vé chặng đi Hạ Môn, chặng tiếp theo Hạ Môn- Los Angeles thì qua Hạ Môn in vé mới, có kèm theo cái vé dạng code điện tử.
———
Note: À một kinh nghiệm đi máy bay bạn cứ nói yêu cầu muốn ngồi ở đâu, gần lối đi hay cửa sổ thì cứ nói với nhân viên check in, nếu còn họ sẵn sàng xếp cho bạn mà không phải tốn tiền. Cứ thế đến giờ lên máy bay. Tôi ngồi đợi cho mọi người lên máy bay hết rồi tôi mới từ từ đi, để thử cảm giác đi một mình đi chậm như thế nào, thực sự cũng bình thường như bao lần…
– Ai ngờ bước lên máy bay gặp em nhân viên tên Hucly xinh rực rỡ lại niềm nở nên xin chụp hình chung, em đồng ý liền và nhờ anh China gần đó hỗ trợ chụp, tranh thủ chụp với người đẹp và tạo thiện cảm nên trên suốt chuyến bay đến Hạ Môn em ấy chăm sóc ăn uống rất kỹ như kiểu thế giới chỉ có mình ta với em ấy. Chắc ban đầu em ấy tưởng mình giống TQ nên tưởng nhầm đồng hương, mình bắn tiếng Anh kiểu người Quảng mà em ấy chả hiểu, nên cứ cười và cười. Chắc tại mình đẹp lạ có khi hút hồn em ấy chăng. Chưa kịp xin số phone và email để gửi hình mà máy bay hạ cánh nên thôi hẹn em ấy lần sau, có duyên gặp lại. Lưu giữ hình bóng em ấy vào tim…
VÌ CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG LẦN GẶP GỠ VÔ TÌNH.
– Cũng trên chuyến bay ấy tình cờ quen với 1 Couple yêu nhau nồng nàng say đắm Nam tên Andrew người Mexico, nữ tên Teri người Mỹ. Hai người rất thân thiện hỗ trợ chỉ dẫn cách nhập cảnh Hạ Môn và hứa giúp khi đến Los Angeles vì hai người đã đi rồi. Hai đứa mới 25 tuổi- 21 tuổi mà nam nhìn già hơn mình nhiều. Vui lần 2. Cũng hàng huyên đủ thứ và hẹn tối gặp lại ở chuyến bay Hạ Môn- Los. Hai đứa đi ngủ để bù sức ăn chơi. Cái tật tụi nó ngủ nhiều nên chiều gặp lại thấy tụi nó bơ phờ, tụi nó đâu biết Xiamen Air có phòng ngủ xịn một số sao dành cho khách Transit free.
– Còn mình đi làm thủ tục ra ngoài dạo quanh City Hạ Môn. Không biết hai đứa ngủ cùng ngau kiểu gì mà chiều gặp lại thấy bơ phờ rã rời nói bịnh hoạn đủ thứ. Cũng chẳng buồn hỏi nên chào nhau bâng quơ và chuẩn bị lên chuyến bay dài nhất và mệt mỏi tốn thời gian nhất. Mà cô bé Mỹ đó nhìn xinh ơi là xinh. Giọng nói ngọt ngào, đậm chất miền Trung của Mỹ, mặc dù nói gì chả hiểu được do giọng bản xứ. Thằng cha bồ nó thì nói giọng Mỹ dễ nghe hơn. Thôi cũng là cơ hội để bắn dợt tiếng Anh trước khi đến Mỹ…
– Con bé đó có thiện cảm với mình nên cứ liên tục hỏi hang đủ điều mặc dù chả hiểu gì mấy cứ gục liên hồi…
TRANSIT Ở HẠ MÔN TRUNG QUỐC.
– Tranh thủ chính sách được vi vu nhập cảnh ra ngoài sân bay của TQ khi Transit 72h ở Hạ Môn, và một số sân bay khác cũng được vậy nên tôi làm chuyến ra ngoài sân bay đi chơi. Không cần xin Visa TQ tốn 60$( Đã tốn tiền mà còn chờ đợi lâu bị hạnh hoẹ quá trời đi 3 lần chưa chắc đã làm được tại Lãnh sự quán TQ HCM). Tôi làm chuyến Free 0 đồng trong vòng 9h đồng hồ.
– Đi ngán 2 lần bus chụp choẹt đủ thứ rồi về lại sân bay nhập cảnh vào chờ chuyến bay kế tiếp. Hạ Môn là 1 trong 10 thành phố đẹp nhất TQ theo đánh giá của nhiều tờ báo nào đó. Tính đi nhiều nơi mà không đủ thời gian nên chọn Tour Bus free Seesighing của Xiamen Airlines, bạn có thể chọn ngủ khách sạn hoặc chọn phòng chờ cao cấp ăn uống. Chỉ chọn 1 trong 3 cái đó. Tính tôi không muốn thời gian chết nằm 1 chỗ nên tận dụng mọi khoảng trống để vi vu khám phá.
***THỦ TỤC TRANSIT KẾT HỢP DU LỊCH HẠ MÔN NHƯ SAU:
– Viết sẵn Arived& Depart Card cho người nước ngoài được phát trên máy bay hoặc quầy nhập cảnh. Cứ đi theo dòng người Vào nhập cảnh bình thường. Người ta hỏi Visa nước kế tiếp hoặc vé máy bay chặng tiếp theo. Sau đó đối chiếu danh sách khách bay của hãng, đóng mộc vào hộ chiếu cho ở 72h. Ta giữ lại Depart card để mình xuất cảnh sau.
– Thế là cứ ung dung mà ra ngoài. Bên ngoài có đầy đủ hàng ăn có cả KFC, Buger King, MC Donal tha hồ lựa chọn ăn uống. Hãng Xiamen đi Los nằm tại Terminal 3. Từ Sài gòn qua cũng nằm ở T3 nên rất tiện di chuyển và tìm kiếm. Hành lý thì hãng tự chuyển tiếp qua Mỹ, ai muốn gửi riêng hành lý cá nhân đi chơi thì sân bay cũng có chỗ gửi đồ ở tầng 1 ga đến gần cửa số 6.
– Đầu tiên là lên lầu 2- vào quầy check in quốc tế đối diện gate 6 hãng Xiamen để lấy vé máy bay chặng Hạ Môn- Los. Sau đó out ra(Không vào hải quan). Đi xuống lầu 1 ga đến gate 7. Kiếm quầy Service Xiamen để lấy vé đi Bus free hoặc chọn tiện ích khác. Sau đó lên lại lầu 2 khu Domestic Airport ga đi bên ngoài gate 12 có trạm Bus. Chỗ để đón Bus City tour free. Đợi tầm 30 phút sẽ có 1 chuyến. Bạn trình tờ giấy ở quầy Service in cho nhân viên trên xe, họ sẽ đổi vé cho bạn.
– Cầm vé này bạn đi lại trên tất cả các chuyến xe City tour này. Chạy từ 8:30 Am đến 4:40 Pm hàng ngày. Từ sân bay T3 đi tầm 3-4 trạm sẽ dừng đổi Bus cứ thấy người ta xuống thì đi theo. Các điểm dừng thì bạn cứ lên xuống thoả mái rồi lên chuyến Bus tiếp theo, miễn canh giờ về lại sân bay đừng bị trễ là được. Vào sân bay tìm ga đi quốc tế làm thủ tục xuất cảnh. Bay chặng tiếp theo. Note: Sân bay T3 có nội địa và quốc tế chung 1 toà nhà, chia đôi trên dưới thôi. Nên cũng dễ dàng cho các bạn. Ở dưới có Bus free để qua T4. Tranh thủ nhập cảnh vào ăn mỳ ly nghe nhạc và đợi máy bay. À sân bay Hạ Môn có máy nước nóng lạnh đầy đủ…
HƯỚNG DẪN NHẬP CẢNH MỸ.
– HÀNH TRÌNH HẠ MÔN-LOS ANGELES.
– LO LẮNG NHẬP CẢNH MỸ Ở LOS NGHE HẢI QUAN Ở ĐÂY KHÓ NHẤT ĐẤT MỸ.
+ Uhm nghe ai cũng bảo vậy như vẫn phải đi. Rồi mới biết. 14 tiếng bay xuyên Thái Bình Dương, tưởng dài như cũng không dài lắm, ngủ một đêm xem vài bộ phim là đến nơi. Tôi được phục vụ ăn uống thoả mái đồ ăn mùi vị TQ nên cũng khá dẽ ăn, bia rượu nước ngọt thường xuyên liên tục. Ăn rồi ngủ rồi ăn. Thế là đến nơi. Máy hay Boeing lớn bay đường dài nên rất êm, ít có rung lắc nên cũng không mệt như lời đồn.
+ Tôi được phát tờ khai nhập cảnh, nhìn đơn giản rõ ràng có tầm 15 câu hỏi, tôi suy nghĩ đọc và dịch rồi hỏi hai người bạn bên cạnh rồi cũng điền. Ở đâu tôi điền đơn nhập cảnh cũng thoải mái mà sao điền đơn nhập cảnh vào Mỹ tôi thấy khá lo lắng, vì sợ có điều gì đó không chắc thì lại có chuyện không hay. Phân vân vụ mang thực phẩm từ VN sang, ở Mỹ cấm nhập mang theo sản phẩm từ những con trên cạn. Cá cũng có thể bị làm khó vì vụ Formosa. Tôi chọn vào mục Food -Yes trên tờ khai. Chú thích bên cạnh là Mì tôm và Cá kho. Nghĩ nó không cho qua thì vứt đi đành ăn đồ Tây.
Tôi yêu đất nước Việt Nam, yêu đồ ăn truyền thống VN nên đi đâu cũng mang theo để dùng. Mỗi chuyến đi vậy tôi giảm tầm 5-7kg do ăn không hợp đồ ăn bản địa nơi đến. Thôi xem tiếp bộ phim dang dở Cold mountain cho xong. Đang gay cấn thì máy bay hạ cánh. Đã đặt 1 chân lên nước Mỹ.
– NHẬP CẢNH MỸ Ở LOS: Thực sự không khó như ở nhà đau đầu tưởng tượng mấy ngày để hỏi hang kinh nghiệm anh chị đi trước và suy nghĩ bị thẩm vấn và có thể bị phạt hoặc trục xuất do mang thực phẩm vào Mỹ, anh bạn người Mexico đi chung máy bay cứ bảo mày đừng lo lắng, có gì tao sẽ giúp mày trả lời hải quan nhập cảnh khi có vấn đề. Mà ngược lại anh ấy mới có vấn đề, bị hải quan giữ lại thẩm vấn vì lịch sử đi du lịch anh ấy tận 2h đồng hồ.
+ Còn mình tới sân bay Terminal B(Tom Bradley International Airport) đầu tiên cầm hộ chiếu đến máy in giấy làm thủ tục nhập cảnh y như cái Boarding Pass vé máy bay. Chọn Tiếng Việt rồi làm theo các câu hỏi dể ợt, in ra giấy và đi vào line gặp Hải quan. Chả hiểu sao người châu Á nó lại cho đi line riêng. Vâng, cũng sợ bị giữ lại hỏi hang. Nhưng mặc nhiên không.
Chỉ mất 5s cho đóng mộc cho ở lại 6 tháng và 5s qua kiểm tra hành lý nhân viên thu lại Tờ khai nhập cảnh hồi nãy in trên máy. Túm lại hơn 10s để qua nhân viên 2 chỗ nhập cảnh vào nước Mỹ. Trước đó khi đóng mộc xong lại nghe cô em đi bờ Tây bảo nó giữ lại nữa ngày để hỏi hang. Điều này làm tôi càng lo sợ khi hành lý có thực phẩm từ cá khô, tôm khô…mà với tôi tuyệt nhiên hải quan không có câu hỏi nào cả ngoại trừ tôi Luôn Mỉm Cười trước. Có thể đó là điểm để dễ dàng cho tôi. Túm lại nếu bạn có nhập cảnh thì cứ bình tĩnh tự tin, thân thiện đi vào Mỹ có lý do chính đáng, nên thủ sẵn lịch trình vé máy bay khách sạn là ổn. Không phải lo lắng gì cả. Còn thực phẩm như mình mang vào ổn cả như: Chà bông cá, cá kho tiêu, tôm khô, mì tôm…túm lại là những thực phẩm chế biến con gì bơi dưới nước thì cứ tự tin mang qua. Đó là trường hợp với mình. Hy vọng giúp ích được cho ai đó cần thông tin và lần đầu nhập cảnh Mỹ.
– Túm lại: nhập cảnh ở Mỹ khá dễ dàng với tôi, nói chung là rất dễ, đồ ăn mang theo không bị kiểm tra làm khó. Kinh nghiệm khi xuống máy bay bạn vào nhà vệ sinh rửa mặt lau khăn lạnh cho tỉnh hẳn, ăn mặc lịch sự bình thường và cứ thế mỉm cười chào nhân viên hải quan. Cứ thế là đi bình thường. Bạn không cần phải sợ sệt hoặc người khác hù doạ lưu ý nhiều kiểu. Bạn có lý do chính đáng, đi du lịch rồi về thì không có gì phải sợ. Quá lắm thì về nước chả có sao hết. Đây là kinh nghiệm từ chính tôi…
(Video hướng dẫn úp sau.)
DI CHUYỂN VỀ KHÁCH SẠN Ở LOS ANGELES.
– Theo kế hoạch thì tới sân bay sẽ nhận xe thuê của Alamo để đi thẳng lên Las Vegas, nhưng hai bạn nữ từ Pháp sang phân vân nói về trung tâm và về chỗ trọ ngủ, sáng mai đi sớm cho an toàn. Tôi suy nghĩ và đồng ý phương án này. Sáng đi sớm ra sân bay, mặc dù sẽ tốn phí đi bus về và ra lại sân bay. Trước sảnh đến Terminal bạn cứ tìm bản chỉ dẫn Fly Way Bus đi về Union Station ga trung tâm, lên xe rồi mới biết phải có thẻ Visa Card mua vé khi xuống trạm. Làm quen 1 cô bé sát bên người Mỹ gốc Hoa, sau khi dùng Mỹ nam kế, hát hò kể lể thì em ấy hiểu và thông cảm giúp mua vé, đưa lại tiền mặt 9.75$.
– Mà xuống trạm xong người ta không kiểm tra bạn mua vé hay chưa, cái này là tự giác. Bạn có lẻn đi thì người ta cũng không biết. Nhưng không nên làm vậy, xấu mặt người Việt. Bị bắt chắc phạt méo mỏ. Tiếp tục xuống Metro bắt tàu line Red đi về nhà trọ, loay hoay hoài thì cũng có chị Mỹ đen giúp mua thẻ 1 way nhưng xuống cổng mới biết không dùng được, nên tiếp tục nhờ 2 anh Police đi tuần xử lý cho đi qua. Chiều ra thì không có cổng nên ung dung về nhà. Đến nơi là 1 căn biêt thự nằm mặt tiền hơi cũ kỹ nhờ tiếp cặp vợ chồng trẻ tuổi mở cửa và cho pass wifi để gọi hai bạn kia, hai bạn nữ đi cả ngày nên mệt ngủ quên, may mà được bạn ấy ra đón chứ không là ngủ ngoài đường lạnh. Phòng 1 người mà ở ghép tới 3 nên im lặng tránh bị phát hiện. Gặp hai bạn là mình vui rồi. Mình bay liên tục nên lệch múi giờ chỉ ngủ được 1 tiếng và thống nhất với các bạn sáng 3h đi sớm đón Uber ra hãng cho thuê xe Alamo…
THUÊ XE HƠI VÀ TỰ LÁI Ở MỸ LOS ANGELES:
-Tiện nhất di chuyển ở bờ Tây là thuê xe hơi tự lái, thủ tục đơn giản, bằng lái VN được chấp nhận, giá cả rẻ, đường cao tốc cực kỳ dễ lái.
– Ở VN bạn có thể thuê qua trang Rentalcar.com, cũng như cùng hệ thống với Booking.com chỉ cần có thẻ tín dụng đảm bảo và có thể huỷ trước 2 ngày khi đến. Nên chọn nơi nhận và trả xe khác nhau để không phải quay ngược về, mình thuê ở sân bay Los và trả ở Las Vegas. Nên chọn xe SuV hoặc Van để rộng rãi,thủ tục Khá nhanh chóng, xe có sẵn bảo hiểm,…còn những dịch vụ như GPS hay ghế trẻ em, bảo hiểm cho người thì tuỳ nhu cầu mỗi bạn.
– Đến quầy Alamo bạn có thể đi Shuttle bus free từ sân bay đến Rental car. Vào quầy trình Passport, bằng lái, thẻ Visa đã dùng để book xe phải đúng, bằng lái là xong. Bạn ký nhận và ra nhận đúng xe mình. Thế là lên đường. Cực kỳ dễ dàng và thuận tiện. À nhớ kiểm tra vết trầy xước và nhiên liệu, thử chân phanh và ga, giấy tờ trước khi khởi hành, lúc đầu tôi book chiếc Nissan Rouge Suv nhưng khi nhận họ đổi cho tôi chiếc Toyota Rav 4 mới chạy có hơn 3000 miles. Xem như xe mới, cảm giác chơi em nó thật chân thật và feeling. Nếu bạn không thuê thêm GPS thì dùng Gmap, Wave hoặc MapMe như tôi, định vị Offline nên cứ dựa vào đó mà chạy vô tư.
– Nhưng chú ý giữ đúng lane để rẽ trái phải hay đi thẳng vì nếu lố thì quay đầu lại hơi xa Maps sẽ hướng dẫn đi hướng nào để quay lại. Lúc nhận xe ở Los Angeles hơn 4h sáng tưởng đường vắng, ai ngờ lên Freeway đường tận 5-6 làn xe mà xe đông tốc độ không dưới 100mile(160km/h) nhìn như tên bắn, mà quy định giới hạn tầm 55-60 mile, do có máu liều nên người ta chạy sao tôi chạy vậy cứ bám đuôi và canh chừng thắng. Chú ý đèn báo thắng xe trước. Có mấy lần không rẽ kịp vào lane chuyển qua Line khác nên bị lố tầm 1/2 tiếng lòng vòng.
– Có lúc bạn sẽ thấy tuyệt vọng nếu không có chỉ đường chính xác, không có vụ thắng dừng giữa đường sẽ xảy ra tai nạn liền. Chạy ra ngoại ô thì đường thẳng lái xe khá nhàn, ít qua nút giao cắt. Lần đầu lái xe bên Mỹ thì điều lo lắng là đi qua các nút giao nhau có cả vài chục đường để rẽ các hướng. Điều này làm chúng ta phải nhức đầu căng thẳng. Nên tập lái xe ở cao tốc Việt Nam trước. Cứ kéo lên tầm 120km/h chuyển làn liên tục bạn sẽ thấy dễ dàng hơn. À mà chuyển làn bên Mỹ bạn phải dứt khoát và nhanh chóng, chứ không bị xe sau va chạm trong nháy mắt. Phải nhớ là “Dứt khoát tuyệt đối”.
– Chú ý trong khu dân cư thường có biển Stop chỗ giao nhau, bạn phải dừng lại nếu không có xe thì mình đi, xe nào tới trước đi trước. Chú ý biển giới hạn tốc độ, biển hiệu treo trên đầu mỗi lane để biết mình đi hướng nào, cũng khá đơn giản cứ canh đúng lane mà đi. Có đoạn từ Los đi Las Vegas đường trống 2 bên dòm không thấy cảnh sát tôi thử nhấn ga lên tầm hơn 120 miles thử xe mới xem. He he he. Cũng khá Feeling. Chạy tầm 4h30 phút thì đến Las Vegas sớm hơn dự tính ban đầu, hai người bạn đi cùng đã ngủ say tôi loay hoay với Map Me để dẫn đường đến nhà anh Daniel, một người anh sống ở Las cho chúng tôi ở nhờ nhà và đi chung Bờ Tây. Nhà anh ấy là 1 căn biệt thự nội thất phong cách Ý, nằm trong 1 khu công viên có sân Golf nằm giữa Las Vegas, cực kỳ đẹp và tiện nghi. Giống như vào khu nhà giàu và được bảo vệ bởi an ninh bên ngoài. Tôi đã bước vào nhiều khu biệt thự cao cấp ở Việt Nam nhưng khi vào đây tôi có cảm giác lạc lõng vì mọi thứ điều quá hoàn hảo từ ngọn cỏ ven đường. Xe tôi phải đăng ký từ cổng bảo vệ để được cấp giấy thông hành ra vào cổng trong vòng 24 tiếng…
Ảnh chụp vừa mới đến Las Vegas bên cạnh chiếc xe Toyota Rav 4 thu, nóng thấy bà.
KHÁM PHÁ LAS VEGAS THÀNH PHỐ TỘI LỖI.
– Sau khi gặp chủ nhà, Ổn định xong xuôi thì anh Daniel và chị Bích chủ nhà chở chúng tôi đi dạo một vòng qua những con đường chính ở Las xem bên ngoài các sòng bài và cuối cùng vào 1 Casino hơi xa để thăm thú chụp hình và ăn Buffee. Các sòng bài ở đây bạn được thoả mái chụp hình. Tôi được hướng dẫn làm thẻ thành viên và bất ngờ được giảm giá 50% cho dịch vụ ăn uống và khách sạn, có kèm theo một số dịch vụ ABC XYZ. Bữa ăn trưa thịnh soạn chỉ mất 5$\ pax. Một thẻ mới giảm cho cả đoàn.
– Ăn xong rồi tranh thủ tạt ngang siêu thị ở khu Chinatown có đồ ăn Việt Nam và cửa hiệu tàu cũng khá lớn. Lúc này cơn buồn ngủ do lệch múi giờ nên tranh thủ về nhà anh Daniel ngủ 1 giấc tới 18:00 dậy đi xuống phố.
– Đường phố Las Vegas nắng còn rực rỡ nhiệt độ hơn 43 độ c nóng chảy mỡ. Tôi có cảm giác như hồi ở Dubai. Anh ấy để chúng tôi ở đầu đại lộ Las Vegas của Thành phố TỘI LỖI. Tại sao tôi lại gọi là tội lỗi, vì ở đây không thiếu bất cứ thứ gì ăn chơi cần sa gái bài bạc… Phục vụ tất cả khách hàng đến đây để tiêu tiền và giải trí. Dọc đại lộ này có đầy đủ công trình ở Casino kiến trúc mô phỏng từ Tượng nữ thần tự do New York, Tháp Effile Paris, Kim tự tháp Ai Cập, Du thuyền Venice Ý, Disney Land, toà nhà Trump, Kiến trúc La Mã, Nhạc nước…mặc dù trước khi đến cũng lo sợ vụ hai du khách người VN bị đâm chết trong khách sạn nên ra đường trong tư thế cẩn thận. Vô tình gặp Supper Men, Spider Men béo phì trên phố, Avenger, người ngoài hành tinh siêu anh hùng…Đủ mọi thể loại trên màn ảnh ở đây. Nên cũng yên tâm vì được bảo vệ bởi những anh hùng này. Mặc dù tội lỗi nhiều ở đây. Đi dạo tầm 22:00 thì về lại nhà nghỉ ngơi để sáng đi sớm.
– Được ăn một bữa cơm với cá kho cực ngon do chị Bích chủ nhà nấu, không ngờ chị qua Mỹ mấy chục năm mà kho cá ngon cực kỳ đậm đà theo kiểu truyền thống. Tôi không lên phòng nệm ngủ chung với 2 người bạn đồng hành mà chọn ở phòng khách cho thoả mái tung hoành. Kết thúc 1 ngày dài với 2 viên thuốc ngủ để ngủ cho đúng múi giờ. Giữ sức mai còn đi Grand Canyon…
Thật may mắn khi em Zoé LE tuyển thêm được 2 thành viên cực kỳ thân thương là anh vợ chồng anh Daniel Do, đã chăm sóc chúng tôi trên chặng đường khám phá bờ Tây. Cảm ơn mọi người đã tạo nên một nhóm thật tuyệt vời.
————
Note: Las Vegas buổi tối lên đèn rất đẹp. Thời gian để đi bộ dạo mất tầm 4h là đẹp. Nên đi bộ sẽ thưởng ngoạn được những nét đặc trưng nơi đây. Thời gian còn lại vào sòng bài chơi. Ăn uống. Nhảy nhót…
CHẶNG LAS VEGAS- ĐẬP HOOVER DAM- GRAND CANYON PARK.
– Sáng mới tầm 5h tôi đã thức giấc bởi tiếng xay cà phê của anh Daniel, anh ấy chuẩn bị sẵn thức uống cho cả đoàn và chị Bích chuẩn bị sẵn thực phẩm, ghi chép xem món nào còn thiếu, lúc này hai người bạn vẫn chưa dậy.
– Dự định khởi hành lúc 5:30 Am nhưng đến 6:30 Am thì chúng tôi mới khởi hành đi Hoover Dam đập thuỷ điện nằm gần Las, đến nơi vừa đúng giờ mở cửa cho khách tham quan. Mới hơn 7:30 mà nắng muốn vỡ đầu và chói loá. Đập Hoover Dam này thì bạn phải đến vào buổi chiều, có lẽ ánh sáng sẽ tốt hơn cho việc chụp hình. Bạn đi buổi sáng thì hơi ngược sáng nếu chụp lấy cầu thật là to ở trên./
– Tiếp tục hướng về Grand Canyon, đợt này chỉ khám phá Sourth Sim Grand là khu đông khách du lịch là nổi tiếng nơi đây, còn phần North Rim phía đối diện chạy rất xa nên bỏ qua(nghe nói khu này ít khách du lịch và còn hoang sơ). Tôi chạy xe tầm 4h là đến công viên, bạn nên mua đồ ăn mang theo hoặc ghé vào Mc Donal trước đó để ăn lót dạ. Hôm nay Là thứ 7 cũng may mắn không kẹt xe nhiều lắm. Ở nhà cứ tưởng các công viên bên này vắng, nhưng đã lầm bên này nếu bạn muốn ở lại qua đêm thì phải đặt phòng trước vài tháng trời chứ không còn chỗ. Đi công viên thì nên ở lại một đêm để tận hưởng ngắm Sunrise sunset.
– Nếu bạn đi xe riêng, đi đông người và đi nhiều hơn 2 công viên quốc gia thì nên mua thẻ AGENT PASS giá 80$ sử dụng 1 năm đi hơn 400 công viên trên nước Mỹ. Chỉ 1 thẻ cho một xe, không phân biệt có bao nhiêu người. Bạn bên dành ít nhất 1/2 ngày nơi đây khám phá Grand Canyon.
– Như mình dành 8h để khám phá, Có nhiều tư vấn trên tờ rơi và bản đồ rất cụ thể cho bạn như đi 2h, nữa ngày và một ngày cho ta lựa chọn phù hợp với tình hình. Xe bus có 3 line xanh đỏ vàng đi 3 khu vực free. Nếu thích bạn đi bằng xe lửa có trạm ở đây phục vụ tuyến du lịch, nhà ga cổ như trong các bộ phim thời kỳ đào vàng. Nếu có xe hơi tiện hơn bạn chia khu vực khám phá làm 3 phần: Phía bên phải là khu Desert View có dãy Canyon đẹp và hoành tráng nhất, cách trung tâm hơn 30km bạn nên sắp xếp đi trước tầm 2-3h cái này đi bằng xe hơi, nếu đi Bus line vàng thì chỉ có vài điểm nhỏ. Sau đó vào khám phá khu giữa có Visitor Centrer, Yawara Point và bảo tàng sử dụng line Bus xanh. Thời gian còn lại bạn đi line bus đỏ về phía Hermit Rest. Nơi này có nhiều điểm ngắm hoàng hôn đẹp nhất công viên Grand Canyon, bạn khám phá đi bộ qua con đường mòn tuyệt đẹp nơi đây. Đi từ điểm này qua điểm khác y như người da đỏ đã đi. Tầm 8:30 PM hết Sunset quay về khách sạn.
Note: Bạn không cần phải thuê trước khách sạn, không nên thuê trong công viên vì giá rất mắc, bạn ra ngoài những Town nhỏ gần đó thuê. Không được chỗ này thì đi chỗ khác. Giá cũng chấp nhận được. Kinh nghiệm nữa là bạn nên chạy xe kiếm khách sạn ở gần những điểm mà ngày hôm sau sẽ đi, tiện cho việc canh giờ và sẮp xếp. Như tôi thuê Grand Canyon Inn bên ngoài cách 30 phút lái xe hết 140$\phòng\5 pax. Ở bao nhiêu người thì tuỳ, phòng rất rộng rãi. Người ta phát cho chìa khoá và tự lái xe đến trước cửa phòng. Sáng cứ thế là đi…
CHẶNG GRAND CANYON- MEXICO HAT- MONUMENT VALLEY.
– Sáng thức dậy sớm từ 5:00 Am để chuẩn bị khởi hành, thời gian chạy xe dự tính 4h khoảng cách khá xa và buổi tối phải chạy về gần khu vực gần ANTELOP để sáng đi tour sớm. Vẫn còn ám ảnh vụ đi chơi bị xxx la nên nằm mơ vẫn thấy khủng khiếp thức dậy giữa đêm. Chắc vài hôm nữa đi chơi mới quên được cảm giác này, đi chơi bất chấp hậu quả.
– Cũng tình cờ biết Monument Valley qua tư vấn của các trang web rountrip nên đưa vào lịch trình luôn. Thực sự thêm điểm trên tuyến đường này vào lịch trình thì ở cuối ngày sẽ chạy thêm 2h30 phút mới đến khách sạn nơi tập kết. Nhưng thôi bất chấp khám phá thêm điểm đẹp thì chịu khó mất thêm thời gian. Chưa kịp ăn sáng như mấy hôm trước, hôm nay cứ chạy tới các trạm rồi ăn uống dọc đường.
– Trên đường đi bạn sẽ đến điểm Gumj Point chụp con đường thẳng tắp, phía xa là 3 ngọn núi của công viên Monument Valley. Cẩn thận lúc chụp hình vì xe chạy qua lại khá đông.
– Tầm 12h thì đến Mexico Hat, một town nhỏ dọc đường. Tôi chọn khám phá hết khu này với những núi đá còn hoang sơ chưa được khai thác du lịch như Monument Valley. Bên này nên đi xe 2 cầu hoặc SuV gầm cao. Có nhiều đoạn xuống dốc hơi khó nên phải cẩn thận. Cảnh đặc biệt nhất là núi đá Mexico Hat Rock, là một lát đá y như 1 cái nón nằm cheo leo trên một hòn đá nhỏ xíu, dưới bệ là một ngọn núi nhỏ. Nhìn rất hay và lạ mắt, cũng đáng để mọi người chiêm ngưỡng. Tôi đi vòng ra phía sau núi nơi có những con đường đất, thành quả thật không tưởng: bên dưới là dòng sông xanh ngắt, hàng cây xanh rợp dưới sông, 2 bên bờ là đá đỏ, phía xa xa là núi xen kẻ màu. Khung cảnh này làm tôi quá choáng ngợp, nếu chỉ nhìn cái HAT không thì bình thường. Ai ngờ sau lưng nó còn đẹp hơn gấp bội lần. Trong khi đó cô em tôi zoé lại xuống xe để tìm đường trèo lên cái Hat giữa trời nắng nóng. Lúc quay ra lại không thấy đâu chúng tôi đi kiếm. Ai ngờ cô ấy sợ chúng tôi đi mất nên đã đi bộ xa ra ngoài đường lớn ngồi đợi. Nhìn từ xa y như 1 lãng khách thực sự.
Sau khi khám phá quanh 1 vòng những điểm đáng đi nhất Mexico Hat phía bên trái và vòng qua phía bên phải cũng có nhiều điểm nữa. Sau đó chạy băng băng trên con đường cát sỏi giưax sa mạc. Tôi trở về ranh giới giữa bang Aiona và Utar.
– Chụp choẹt biển hiệu bang Utar và Arizano, công nhận biển Arizona xấu thật. các kiểu rồi vào trung tâm công viên Navajo Park nơi có Monument Valley với những khối đá khổng lồ. Phí vào cổng là 20$\ xe 4 người, thêm 6 đô với người thứ 5. Khu này là của người da đỏ quản lý, họ khai thác du lịch và bán nhà hàng, quà lưu niệm. Nơi này có khách sạn và nhà hàng View cực đẹp nhìn ngắm Sunset. Hãy một lần tận hưởng bạn sẽ thấy đáng giá tiền. Nên chọn bàn ngoài hiên để thưởng thức bữa tối và ngắm những tia nắng hoàng hôn hắt vào núi đá, màu đỏ thẩm nổi bậc giữa 4 bề hoang vắng làm tôi suy nghĩ về tương lai và cảm giác thật khó tả trên trái đất này có quá nhiều nơi siêu thực. Trước đó chỉ nhìn thấy qua phim khoa học viễn tưởng. Bạn nên lái xe đi vòng theo các điểm, tầm 4-6 tiếng là trọn 1 vòng sau đó lái xe về lại điểm trung tâm Overlock point chơi ăn uống.
– Ăn uống ngắm nghía no say đã đời thì tôi lái xe về thẳng Page Town, một thị trấn nằm gần ở 2 điểm du lịch sáng hôm sau là Antelop và Horseshoe Bend. Kiếm nhà nghĩ Travel Logde Inn ngủ với giá 130$\rom\5 pax. Bạn ở bao nhiêu người cũng được. Về tranh thủ ăn thêm gói mì tôm và cá bống cho gọn hành lý. Nằm xuống chỉnh vài bức ảnh rồi chìm sau vào trong giấc ngủ. Theo kế hoạch sáng sớm hôm sau sẽ đi đón Bình Minh từ lúc 4:30 Am…
CHẶNG PAGE- LOWER ANTELOP- MÓNG NGỰA HORSESHOE BEND
– Tôi đã không dậy nổi đón bình minh theo dự định. Đành lấy xe đi vòng Page xem như như thế nào, loanh quanh chạy xe khắp Town thật yên bình và đẹp, rồi đến giờ về khách sạn đón các bạn đồng hành khởi hành đi Antelop. Để chọn lựa cái đáng đi thì tôi đọc rất nhiều bài viết phù hợp sau đó gút lại Lower Antelop vì ít khách du lịch hơn phù hợp chụp ảnh và độ sâu cũng lớn hơn Upper Antelop. Ngoài ta còn có X Antelop và Carthel Antelop hai điểm này ít khách và không nổi tiếng bằng. 7 kém 15 chúng tôi khởi hành đến nơi là 7:15 Am.
– Tưởng chúng tôi đến sớm nhưng ai ngờ trễ 2 phút nên đoàn đã khởi hành đi trước. Chúng tôi đợi chuyến sau, ai ngờ thế mà lại hay do ban đầu tính book chuyến trưa để nắng chiếu thẳng xuống hẽm núi là đẹp nhất. Tour lúc 11:30 hàng ngày mắc nhất. Nhưng không còn, chỉ còn tour lúc 7:30 Am. Thế là ngồi đợi đến 8:00 khởi hành, trước đó có vài đoàn TQ đi tour cười nói ồn ào cả khu vực. Trong đầu thầm nghĩ, ôi chắc là không chụp được tấm nào trong hẽm núi rồi. Nhưng lại có bất ngờ, chúng tôi được 1 anh chàng hướng dẫn viên người da đỏ dẫn đi riêng nên tha hồ chụp hình và tạo dáng.
Lower Antelop
– Hợp lý hơn nữa là anh da đỏ này là người chuyên chụp hình cưới nên chúng tôi có những góc ảnh đẹp và tuyệt vời. Anh ấy thật thân thiện và kiên nhẫn chụp ảnh cho từng người và hướng dẫn từng tư thế.
Cũng thêm thông tin là buổi sáng ở đây có 1 con rắn lớn nên nhân viên đã bắt và giết nó rồi, ở sa mạc thường có rắn độc. Lỡ mình gặp phải mà nó tấn công chắc tiêu. Nhân viên dẫn tour điều mang theo dao găm bên mình chắc để bảo vệ du khách, có vào đây mới biết tại sao họ bảo tồn cảnh quan và không cho du khách mang chân máy chụp hình, Tripod, balo túi xách…để cho con cháu họ được khai thác bền vững tới mai sau.
Tiếp theo là công viên BRYCE.
——-
Note: Bạn nên đi Horseshoe Bend trước ngắm bình minh rồi đặt tour đi Antelop vào lúc tầm 9-10h AM là đẹp nhất. Phải đặt trước tour chứ không là hết. Nếu muốn đẹp hơn thì bạn đi Photograph tour dành riêng cho chụp ảnh giá hơn 100$. Nếu được kết hợp viếng các điểm đẹp dọc đường đi lên Bryce Park.
CHẶNG BRYCE PARK- CHINH PHỤC CON ĐƯỜNG QUEEN GARDEN TRAIL TRONG NỔI SỢ HÃI.
– Tiếp tục thẳng tiến công viên BRYCE PARK ở Utar, múi giờ đã được tự động cộng thêm 1h. Bạn nên đổi lại giờ trên đồng hồ, nên thời gian sunset là 21:00. Tầm 3:00 PM chúng tôi đến công viên, vé vào cổng hết 35$\xe gia đình. Trong công viên có Bus để chở mọi người đi các điểm, nhung tôi có xe nên cứ chạy thẳng vào trong. Ở trước công viên có mấy cổng vòm đá Arme là biểu tượng đặt trưng của Utar. 2 vòm đá sát nhau, sau khi được phát bản đồ tôi phát hoạ những điểm cần đi.
– Đầu tiên là đi vào điểm xa nhất là Rainbow Point để ngắm Bryce từ trên cao nhất, sau đó về Bryce Point là nơi ngắm cảnh hùng vỹ nhất Bryce; cuối cùng là Trekking con đường huyền thoại Queen Garden từ điểm Sunrise qua Sunset. Chia làm 3 phần như vậy để dễ sắp xếp. – Tất cả có 18 Point để ngắm cảnh nhưng tôi chỉ chọn như vậy là đặc trưng nhất để khám phá. Đường đi ở Bryce 2 bên đường là rừng thông xanh ngắt, 1 bên là núi đá đặc trưng của công viên, 1 bên là rừng thông.
– Trước khi đi Trekking chúng tôi có vào hỏi nhà trọ ở công viên, mắc không tưởng nên thôi chọn phương án ở Hatch town trên đường về Zion Park. Thế là xong chuyện ở tối nay.
CUNG ĐƯỜNG SỢ HÃI QUEEN GARDEN. Sợ hãi do trời tối mà đường còn xa mới đến đích.
– Thế là bắt đầu Trekking từ Sunrise sang Sunset. Quảng đường trên cao nhìn chỉ có 0,8 miles. Ai ngờ đến nơi ngắm cảnh Sunrise có thêm một con đường bên trái dẫn xuống núi đá tên Queen Garden, chợt nhớ đã từng xem trên Youtube, thế là ten ten rủ cô em Linh đi chung . Nhìn bảng cảnh báo là cần giày tốt, đủ nước uống bánh kẹo. Mà không nhìn rõ tổng quảng đường, nên mắt nhắm mắt mở mà đi, cứ nghĩ tầm 1h để tới Sunset. Nhưng tôi đã nhầm đoạn đường này tầm 4,5mile. Sau khi đi 1/4 đoạn đường tôi mới nhận ra do định vị bằng Mapme. Trước đó có hỏi những người đi ngược hướng là đường này có về được Sunset point nên Cứ ung dung mà đi.
– Lúc nhận ra thì trong lòng bắt đầu lo lắng nhưng vì cảnh đẹp quá nên thầm nghĩ tuổi trẻ chỉ có 1 lần, mạo hiểm tranh thủ đi. Sau này còn có cái mà nhớ mà kể. Con đường này có những cột đá nhỏ lớn, đủ hình thù kỳ dị, vừa trắng vừa đỏ, vừa có những lối mòn qua hầm nhỏ, vừa có từng thông, vừa có những tảng đá đủ hình thù, đặc biệt là con đường Zig Zắc đi bộ mệt phờ bở hơi tai. Con đường này bạn phải dành ít nhất 2h để khám phá.
– Trong giữa đường có 1 khu vườn đá Queen, do tôi sợ trời tối nhanh nhiệt độ xuống thấp và có thú dữ nên tranh thủ bước đi, lúc khởi hành đã là 19:30 tối. Nên đi trong tư thế lo sợ. Cứ tưởng tượng mọi thứ sẽ xảy ra nên lượm một khúc cây phòng thân. Thử cảm giác đi trong 1 khu rừng vào lúc tối thì ta mới cảm nhận được tâm trạng của người bị lạc trong rừng không có phương hướng. Tôi dùng phần mềm MapMe định vị đường đi khá tốt trong lúc dò đường ở đây. Cuối cùng cũng tìm được lối lên.
– Sau khi vượt qua quảng đường Zig Zắc kinh dị. Thở không ra hơi, cứ tưởng tối phải ở lại dưới thung lũng. Lên tới điểm ngắm Sunset thì thấy có rất nhiều người đang ngắm và chụp ảnh. Mặc dù trời lúc này hơn 9:30 Pm.
– Sự cố bất ngờ xảy ra là cô em tên Zoe nhắn là đang ở dưới Queen Garden chưa lên, do vừa trải qua đoạn đường quá mệt nhọc nên tôi lo lắng không biết em ấy đang ở đoạn nào, dưới đó giờ này lạnh và rét. Đi một mình thì làm sao. Sau khi liên lạc các kiểu thì em ấy nói đã lên gần tới nơi. – Thật quái lạ. Thì ra lúc ngã rẽ em ấy thấy 2 người chúng tôi đi xuống nhưng sau đó không thấy nên đi lên lại Sunrise rồi đi bộ 0,8mile để tới Sunset. Hèn chi chúng tôi không gặp ở dưới Queen Garden, thế là đợi một lát gặp cô ấy rồi chúng tôi về khách sạn. Chỉ mới book trước vài giờ với giá 110$ Cabin cho 5 người. Nơi này cách Bryce Park tầm 30 phút chạy xe về hướng Zion Park, khách sạn nằm ở Hatch town, đến nơi không thấy lễ tân đâu, họ làm đến giờ rồi về ngủ. Để lại mảnh giấy cho mình ký tên xác nhận và chỉ chìa khoá phòng cất ở dưới thảm trước cửa Cabin. Thật là dễ thương, mọi thứ được phục vụ chu đáo nhất. Nhà nào thì xe đậu trước nhà đó, check in và ra hiên nhà hàn huyên tâm sự giữa những con người ở mọi miền như tôi ở Sài Gòn, 2 bé ở Pháp nhưng người ở Hà Nội người ở Hà Tây cũ, hai vợ chồng anh chị người Mỹ gốc Việt ở Las Vegas. Cứ như cùng 1 gia đình. Nhiệt độ xuống thấp nên trở vào nhà làm 1 giấc đến sáng…
Note: Công viên Bryce này đẹp quá sức tưởng tượng của tôi. Bạn nên dành 1 ngày để khám phá nơi này vì nó quá tuyệt vời. Nên đi từ Sunset qua Sunrise bằng con đường Queen Garden sẽ đỡ tốn sức hơn.
Mình hơn 30 năm mà vẫn chưa được đặt chân tới nước Mỹ :'(